80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 

Kinh thuế (Sợ thay đổi)


Phan_3

Chương 7

.

  Từ sau đó, Trì Dã sống cùng Thường Thanh.

  Cậu vẫn chưa quen hẳn, ban đêm thường nằm mơ rồi giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện chỉ là do có người đè lên ngực mình mà thôi.

  Nửa đêm, cậu rời khỏi giường, ngơ ngác ngồi trước cửa sổ. Cảm giác có chất lỏng đang chảy xuống từ giữa đùi, cậu thò tay nhấp thì thấy chất nhầy màu trắng dính đầy tay, cảm giác buồn nôn lại một lần nữa dâng lên cuồn cuộn.

  Cậu lấy khăn lau sạch tay, sau đó vuốt miếng ngọc hình rồng ôn nhuận trên cổ, nỉ non gọi: “Bạch Uy, em nhớ anh…”



  Mấy ngày nay chủ tịch Thường thấy rất hài lòng, việc buôn bán trên thương trường rất thuận lợi, mấy cửa hàng có tiếng đã ký hợp đồng bắt đầu sửa sang mặt tiền. Mà toàn bộ khu vực lầu hai, lầu ba hoàng kim đều có người thuê cửa hàng.

  Có mấy người bạn thân quen còn cố ý bảo anh ta nhượng cho họ mấy cửa hàng. Thường Thanh biết nhất định là họ muốn để tình nhân của mình làm chút nghề tay trái, mở tiệm quần áo gì đó.

  Trước đây làm vợ bé chính là chỉ cần lên giường nằm, giạng chân ra là đủ sống, nhưng phụ nữ bây giờ lớn tiếng đòi độc lập, dù làm tình nhân cũng muốn có sự nghiệp của riêng mình, mình làm bà chủ mới là hợp thời cơ. Có điều Thường Thanh thấy cũng chỉ là tranh thủ lúc mình còn thanh xuân kiếm chút tiền cho bản thân thôi.

  Tình nhân của Dương lão nhị sốt sắng nhất, cửa hàng còn chưa lắp đặt xong mà cô ta đã đưa danh sách đồ nam đến phòng Thường Thanh rồi.

  Nhìn chỗ trang phục rực rỡ muôn màu, Thường Thanh buồn chán ngáp cái.

  Chủ tịch Thường không quá chú trọng việc ăn mặc. Đừng thấy người ta tiền nhiều của lắm mà lầm, bình thường anh ta toàn mặc bộ quần áo bằng vải, đi giày vải màu đen (cái kiểu giày thể thao bằng vải như converse ý). Giày này được gọi là “Lão đầu nhạc”, đi vào chân rất thoải mái, đặc biệt là lúc nhấn ga, rất có cảm giác.

  Bởi vì bộ áo liền quần này mà lúc đầu có nhân viên mới vào tưởng anh ta là công nhân vận chuyển, bèn vênh mặt sai anh ta dọn giấy photo. Sau này mọi người đều biết áo liền quần chính là đặc trưng của anh ta. Thậm chí loại giày vải anh ta đi cũng được mấy người bạn bắt chước.

  Cho nên, thịnh hành là cái gì hả? Chỉ có loại ngu ngốc không tiền mà cứ muốn ra vẻ mới mặc hàng hiệu, người đạt tới cảnh giới nhất định như chủ tịch Thường thì dù để tay trần khoác bao tải cũng vẫn anh tuấn tiêu sái.

  Vừa mới ném bản danh sách lên bàn, anh ta đã cầm trở lại.

  Thường Thanh nghĩ nấy ngày nay Trì Dã vẫn mặc áo khoác của mình, nhưng bởi vì chán nản nên không có được khí thế như anh ta. Xem ra phải mua quần áo cho tình nhân bé nhỏ của mình rồi.

  Quẳng giày sang một bên, chủ tịch Thường gác chân lên bàn xem danh sách. Chậc, chi tiết thật! Ngay cả nội y linh tinh gì cũng có hết.

  Đồng chí Thường nhìn quần lót tình thú hình chữ T, nuốt nuốt nước miếng.

  Da Trì Dã rất trắng, đặc biệt là chỗ đùi, chỉ khẽ ấn một cái thôi đã thấy đỏ lên rồi, cả cái kia cũng rất chuẩn, nhỏ nhỏ vừa phải, nhưng tròn trịa đáng yêu, cứ như lạp xưởng thịt luộc vậy, thích ơi là thích. Nếu như được bao bởi cái quần lót gợi cảm này…

  Chủ tịch Thường lại nuốt nước miếng, chả còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, anh ta lái thẳng xe đến kho của người ta lấy luôn một đống quần áo.

  Xe phóng rất nhanh, đến khi trở lại công ty, chủ tịch Thường phát hiện có người đeo túi đang cãi nhau với bảo vệ! Lúc đến gần nhìn thì, chậc, đen như dân châu Phi ý.

  Cẩn thận nhìn kỹ, chẳng phải người vừa về từ châu Phi sao!

  Đây chính là Bạch Uy xách túi đến châu Phi trải nghiệm cuộc sống kia. Quý công tử nho nhã bây giờ ngoại trừ mắt và răng còn trắng ra thì đen từ đầu tới chân. Chủ tịch Thường lục lọi bụng học vấn của mình xong, mới cảm thấy dùng mấy chữ “thò tay ra chả thấy rõ ngón” là hình dung chuẩn xác nhất.

  “A, đây chẳng phải Bạch Uy sao? Khách quý, khách quý! Nào, lên phòng tôi nói chuyện!” Thường Thanh bày ra vẻ mặt tươi cười, kéo Bạch Uy vào thang máy.

  Bạch Uy trước nay rất ghét cái kiểu đó của anh ta, liền gạt cái tay ân cần niềm nở của chủ tịch Thường ra rồi đúng mực nói: “Ngài Thường, tôi tới tìm người, tìm được người thì tôi sẽ đi ngay, không làm lỡ việc của ngài.”

  Chủ tịch Thường chớp mắt hỏi: “Tìm ai? Cậu biết nhân viên nào chỗ tôi à?”

  “Không phải nhân viên, là con trai cục trưởng Trì, Trì Dã!” Nói xong Bạch Uy trừng mắt, dùng vẻ mặt xem thường quan sát cẩn thận chủ tịch Thường.

  Đồng chí Thường Thanh đầy kinh nghiệm trong việc lừa đảo có thể mắc sai lầm ngu ngốc vậy sao?

  “Trì Dã? Cậu ấy tới lúc nào?” Vừa nói vừa nghi hoặc gãi đầu.

  “Có người nói đã thấy cậu ấy và anh cùng ra ngoài ăn cơm rồi cùng về công ty.”

  Trong lòng Thường Thanh trầm xuống, hôm trước anh ta thấy Trì tiểu công tử chả ăn vô cái gì, liền dẫn cậu đến nhà hàng Nhật ăn gà quay. Nhất định là bị người quen thấy rồi.

  Mẹ nó! Bạch Uy này quay về làm gì chứ? Hải quan có kiểm dịch cho y không đấy, thả y vào Trung Quốc thế này đúng là vô trách nhiệm quá mức!

  Đầu nghĩ một đống thứ, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi: “Mấy hôm trước đúng là tôi có thấy Trì Dã, cậu nói thử xem! Nhà cậu ấy gặp chuyện như vậy, mà nhóc này cũng chả có lấy một chỗ dựa, ầy, đáng thương thật! Cho nên tình cờ gặp tôi liền mời cậu ấy bữa cơm.” Vừa nói vừa hạ mắt, “Nhưng… ăn xong thì cậu ấy đi luôn, cậu nói thử xem! Cậu ấy vẫn còn giữ khoảng cách với tôi!”

  Bạch Uy hơi do dự, có lẽ y cũng không quá khẳng định. Thường Thanh liền rèn sắt khi còn nóng, vội bổ sung: “Tôi cho cậu số điện thoại của tôi, nếu cậu tìm được cậu ấy thì nhớ gọi cho tôi đấy!”

  Người ta đến chết cũng không chịu nhận, Bạch Uy cũng chả nói được gì. Y đành bảo rằng đã làm phiền rồi, sau đó xoay người đi. Ra đến cửa thì bỗng một chậu hoa rơi từ trên lầu xuống, suýt chút nữa rơi trúng Bạch Uy.

  Thường Thanh thầm kêu “teo rồi”, tinh tuý vứt chậu hoa của mình đã bị thằng nhãi con này học hết rồi!

  Quả nhiên, Bạch công tử nghi hoặc ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi mở to mắt, sau đó hô to “Tiểu Dã và xông vào như điên.

  Thường Thanh không thể để y lên, bèn đưa tay ngăn cản, nhưng một cú móc của Bạch Uy lại đánh qua. Có lẽ họ Bạch đã so chiêu với dân địa phương không ít lần, đánh người kinh thật, một quyền này khiến tai Thường Thanh ong ong.

  Chủ tịch Thường nổi giận, bố mới thoải mái được vài ngày thôi, thằng nhãi mày tới đây chỉ tổ mất hứng! Giờ bố không phải dân chúng bình thường như hồi trước nữa rồi, mà đường đường là chủ tịch tập đoàn Trường Hưng đấy! Cái thằng nhãi con nhà mày ỷ vào cha mình làm quan nên dám ra tay hả? Hôm nay không thay cha mày dạy dỗ mày thì không được!

  Đừng thấy chủ tịch Thường sống mấy năm hủ bại của giai cấp bóc lột rồi nhầm, anh ta vẫn giữ gìn vóc dáng người dân lao động, cởi áo ra là bắp tay cuồn cuộn đấy.

  Hai người đàn ông cao hơn mét tám quần nhau như vắt bánh quai chèo. Mấy người bảo vệ ở gần đó liền chạy tới tách hai người ra rồi giữ lấy Bạch Uy để chủ tịch nhà bọn họ ra tay.

  Bạch Uy tuy là cậu ấm nhưng rõ ràng khác hẳn Trì tiểu công tử, bị đánh te tua nhưng đôi mắt vẫn ánh lên hung quang. Y bất ngờ ném bình chữa cháy ở chân tường về phía bảo vệ.

  Bảo vệ thấy họ Bạch liều mạng vậy liền rút sạch, dù sao cũng chỉ làm thuê cho người ta, dù hi sinh anh dũng cũng không vào được nghĩa trang núi Bát Bảo đâu, vẫn nên kiềm chế chút!

  Mọi người thấy chủ tịch Thường đánh đến mức rớt một chiếc giày, cuối cùng cũng bắt đầu dần rơi vào thế hạ phong! Có người nhanh trí, vội vàng gọi báo 110. Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã tới.

  Một đống người làm chứng Bạch Uy tới đây gây sự, hơn nữa Thường Thanh lại có quan hệ tốt với bên cảnh cục nên Bạch Uy bị cưỡng chế dẫn đi.

  Thường Thanh biết, chỉ lát nữa thôi nhất định Bạch Uy sẽ quay lại. Cho nên anh tay phải nắm lấy thời cơ lên lầu chùi sạch “đít”.

  Vừa nãy đánh nhau nên quần áo mới mua bị quăng sang một bên, Thường Thanh dùng sức giẫm lên đó mấy cái rồi vội vàng vào thang máy, lên thẳng tầng sáu.

 ————-

Hú, trong tháng 7 chúng mình lại quay về thời hoàng kim gần 1 năm trước của Tự lang nhớ =))

Kinh thuế ngày 1 chương, còn Thối nhận tuần 2 chương :v

Tình yêu nào thấy yêu bạn Sứ thì mau mời mình kem đi, hehe

Chương 8

.

  Lên lầu, Thường Thanh mở cánh cửa đang đóng chặt ra, Trì Dã vẫn còn rướn cổ gọi, tiếc là dưới lầu đang loạn cào cào cả lên, tiếng la như mèo kêu của cậu dường như biến mất giữa không trung. Thường Thanh thấy may mắn vì nhà mình mua ít chậu hoa, chứ nếu không đập vô đầu anh cảnh sát nào thì chủ tịch Thường sẽ dính tội giam cầm người trái phép rồi bị đưa đi ấy chứ.

  “Tiểu Dã à, qua đây! Ngoài cửa gió lớn, cẩn thận bị cảm!” Trì Dã nghe được tiếng anh ta thì thấy cả người lạnh run, vội vàng đứng cách cửa sổ thật xa.

  Chủ tịch Thường vui vẻ mở miệng bắt chuyện với Trì Dã khiến nhóc con càng run hơn.

  Không có thời gian tán dóc với cậu, Thường Thanh móc ra một xấp tiền từ tủ âm tường, thấy trên người nhóc con không có chỗ đút liền nhét thẳng vào quần trong.

  “Cậu ở chỗ anh Thường lâu, cũng ngột ngạt lắm rồi nhỉ. Thích đi đâu chơi thì đi đi!”

  Nhóc con liền ngẩn người, sau đó kiên định ngồi trên sô pha: “Không! Tôi không đi đâu cả!”

  Thường Thanh cúi người cẩn thận hỏi: “Sao thế? Luyến tiếc anh Thường của cậu à?”

  Trì Dã chớp đôi mắt to đáp: “Tôi mà đi thì lát nữa anh Bạch Uy sẽ không tìm được tôi.”

  Thường Thanh phát hiện nãy giờ mình vẫn bị nghẹn, không thở được, bèn thầm mắng “đệt”!

  “Không đi? Chờ anh Bạch của cậu tới rồi hỏi giữa chúng ta xảy ra chuyện gì? Rồi để tôi nói với y cậu lên giường với tôi hả?”

  Con ngươi Trì Dã co lại, trong đôi mắt to tràn đầy tuyệt vọng.

  “Yên tâm, cậu không nói, tôi cũng lười nhắc mấy chuyện chả ra gì này với họ Bạch. Hơn nữa anh Bạch của cậu giống như chó săn châu Phi vậy, mũi thính lắm! Nhanh đi đi! Đừng có bám dính như vậy!” Nói đoạn, anh ta kéo nhóc con ra khỏi công ty từ cửa sau.

  Quẳng nhóc con xuống đường xong, Thường Thanh lái xe rẽ vào một con phố rồi dừng lại. Anh ta xuống xe, tựa người nhìn tên ngốc kia.

  Giờ, vẻ mặt nhóc con mờ mịt, ngó đông ngó tây trên đường! Thường Thanh muốn hút thuốc nhưng bỗng nhớ tới mình đang cai, đành cắn cắn ngón tay.

  Đây cũng chẳng phải lần đầu anh ta trốn trong góc nhìn Trì Dã.

  Bốn năm trước, khi lần đầu tiên thấy Trì Dã, trái tim đã đập bình bịch, những ngày sau đó chỉ có thể dùng từ ‘mất hồn mất vía’ để hình dung.

  Khoảng thời gian đó là lúc anh ta gian khổ xây dựng sự nghiệp, kêu cha gọi mẹ lên ngân hàng xin vay để quay vòng công trình. Ngoại trừ xã giao, anh ta không hề ăn chơi đàng điếm, chỉ có một niềm yêu thích duy nhất, đó là chạy đến trường Trì Dã lén nhìn tiểu công tử!

  Lúc tiểu Dã tan học, cơ bản đều đi cùng bạn về nhà.

  Con đường về nhà kia rất đẹp, mùa thu lá rụng, mùa đông hoa tuyết. Tiểu Dã và bạn học đều mặc đồng phục thuần trắng đi phía trường, cậu còn thường nhe răng cười với bạn học bên cạnh, và nói “Em về nhé!”. Đồng chí Thường phía sau thấy cảnh này toàn đụng cột điện thôi.

  Có đôi khi Thường Thanh cũng nghiệm thấy mình hơi dâm loạn, nhưng các lão gia không dâm loạn còn gọi là lão gia sao? Mình không xem AV, chỉ thường rình coi con cháu cán bộ cao cấp thôi mà, dù ở quốc gia nào cũng không phạm pháp hết.

  Thời gian đó, Thường Thanh đã lập mục tiêu cho đời mình — kiếm thật nhiều tiền, hung hăng thao Trì Dã!

  Ngay sáng hôm nay, anh ta còn cảm thấy cuộc sống của mình đã trọn vẹn, nhưng một thằng con ông cháu cha đã đánh mình về nguyên hình!

  Kỳ thực sau này Thường Thanh mới phát hiện, người hôn Trì Dã dưới giàn nho chính là cậu bạn cùng giẫm lá rụng, đạp hoa tuyết với tiểu công tử lúc cấp 3 — Bạch Uy.

  Bốn năm trước, mình đứng phía sau hai đứa nhỏ vô tư, mắt nhìn đến nghiện.

  Bốn năm sau, mình lại phun miếng thịt mỡ đã đến miệng ra, giống như thằng ngốc đứng nhìn người ta gương vỡ lại lành.

  Cắn mạnh ngón tay, chủ tịch Thường tự nhắc nhở mình đừng nóng vội, còn nhiều thời gian mà, giờ không phải lúc xung đột chính diện với họ Bạch.

  Chỉ chốc lát, di động của anh ta đổ chuông, móc ra nhìn, là thư ký gọi.

  “Chủ tịch Thường, người vừa nãy đã quay lại công ty, y còn dẫn đội trưởng Lưu bên đội cảnh sát tới, ngài xem…”

  Thường Thanh nghĩ chút rồi đáp: “Kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, cứ nói là không liên lạc được với tôi!”

  Lúc này, Trì Dã chậm chạp đi dọc theo đường cái, còn Thường Thanh không nhanh không chậm theo sát phía sau.

  Lại một mùa thu, chỉ là lúc này trên con phố lá rụng đầy không có Bạch Uy.

  Thường Thanh lắng nghe tiếng chân đạp lên lá rụng giòn tan, giẫm theo vết chân Trì Dã, sung sướng theo phía sau, tựa như cả con phố chỉ có hai người một trước một sau mà thôi. (anh cũng lãng mạn gớm)

  Nghĩ đến thằng nhóc Bạch Uy kia giờ đang như lửa đốt đít, anh ta lại cảm thấy vô cùng thoả mãn!

  Đi tiếp đi tiếp, đi đến một khu biệt thự cao cấp, chút ôn nhu lặng lẽ nổi lên này cũng bị đánh tan.

  Phía trước, cách đó không xa, chính là nhà thị trưởng đương nhiệm Bạch Cẩm Tùng — cha Bạch Uy.

  Trì Dã tới trước cửa Bạch gia thì dừng lại, tựa lưng vào một gốc cây ngẩn người.

  Chủ tịch Thường đoán chắc chắn đây không phải lần đầu tiên cậu tới Bạch gia sau khi nhà gặp chuyện, nói vậy là đụng đinh mềm liền không chịu chủ động tới cửa nữa rồi.



  Gần 4 giờ, cuối cùng Bạch Uy cũng trở lại, thấy người mình khổ sở tìm kiếm cả ngày đang đứng trước cửa, y thực sự kinh hỉ vô cùng, vội bước lên ôm nhóc con vào lòng.

  Thường Thanh không có hứng thú với tiết mục lâu ngày gặp lại, liền trừng Bạch Uy một cách tàn bạo rồi xoay người lái xe đi mất.

  Làm người khó tránh khỏi có lúc gặp chuyện phiền muộn, Thường Thanh đương nhiên tự có cách điều hoà.

  Anh ta không quay về công ty mà ra ngoại ô thành phố.

  Sự phồn vinh nơi thành phố này cũng không lan đến vùng ven đô. Nhà trệt thấp bé cũ nát xếp nhau san sát, mùi than đá và mùi nhà vệ sinh trộn vào nhau, xộc thẳng vào mũi.

  Thường Thanh hít sâu vài cái, cả người liền thấy thư giãn. Anh ta đã ngửi mùi này suốt 20 năm, dù có nhắm mắt lại, lần sờ theo những con đường nhỏ đan xen cũng không sợ lạc đường.

  Đi tới trước một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, Thường Thanh móc chìa khoá ra, mở cửa. Băng qua một cái sân nhỏ chưa tới ba mét vuông, đẩy cửa phòng ra, liền thấy xung quanh tối đi không ít.

  Anh ta cũng không bật đèn mà ngồi trên chiếc ghế rách cạnh giường đất, mở radio; giọng nói khàn khàn vang lên kể về 《 Loạn thế kiêu hùng 》.

  Truyện về Trương Tác Lâm từng là cái chủ tịch Thường thích nghe nhất, mỗi lần nghe đều thấy nhiệt huyết sôi trào, suy nghĩ miên man.

  Xuất thân thấp hèn thì sao? Vẫn trở thành bá chủ một phương đấy thôi! Chỉ là khi đó, trong mắt người khác, lý tưởng của anh ta thật mơ mộng hão huyền.

  Mẹ Thường luôn thở dài: “Nếu con có thể phát tài thì lợn mẹ cũng bay được mất! Nhanh tìm một cô gái tốt rồi kết hôn đi!”

  Giờ Thường Thanh trở thành một phú ông lớn, lợn mẹ vẫn đi trên mặt đất đấy thôi. Nhưng mẹ Thường lại không thấy được, năm năm trước bệnh tim của bà tái phát, chẳng nói gì được đã đi luôn.

  Thường Thanh từ nhỏ đã không có cha, là một mình bà nuôi lớn anh, tiếc rằng bà lại không có phúc hưởng lộc của con.

  Anh ta mua lại ngôi nhà cũ nát này chẳng vì điều gì khác ngoài lưu cho mình một nơi để tưởng niệm. Ngồi trong phòng, cảm giác như mẹ đang vừa sàng than, vừa nói dông dài chuyện cải trắng lại tăng giá.

  Chuột trên nóc nhà vẫn chạy tới chạy lui.

  Bác gái Dương sát vách bắt đầu xào rau, tiếng muôi va vào chảo keng keng. Bà có ba căn nhà đều cho thuê nên cũng xem như là hộ giàu có trong xóm. Mỗi lần mùi thịt bò hầm củ cải nhà bà ấy bay qua, mình lại thấy đói vô cùng, vừa ngửi mùi thịt và nuốt nước bọt, vừa ăn dưa chua mẹ làm.

  Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã không còn sớm, lát còn phải đi xã giao với một khách hàng nữa. Bữa này ăn gì nhỉ? Bào ngư gì đó đã chán ngấy rồi, dược thiện cũng không tệ lắm…

  Lúc ra khỏi nhà, nỗi buồn lòng trên tình trường sớm đã bị cảm giác thành công làm tiêu tan. Chủ tịch Thường lại phấn chấn tinh thần!

  Họ Bạch, mày là cái rắm ý! Bố đây chính là một kẻ kiểu hùng thời nay, để xem ông nội ta trừng trị mày thế nào!

Chương 9

.

  Gần đây, thành phố tiến thành quy hoạch, đi đâu cũng thấy đào nhà, mở rộng đường. Thị trưởng Bạch mới nhậm chức dứt khoát ném hết tiền của mấy năm vào kế hoạch này.

  Bộ mặt thành phố đích thực tiến bộ rất nhanh, nhưng thầy cô và nhân viên cơ quan ở đâu cũng oán hờn.

  Giá cả leo thang, tiền lương lại chả tăng tí nào. Sao không tăng tiền lương hả? Toàn bộ tiền đều bị thị trưởng lấy đi tu sửa đường xá rồi còn gì, nghe đâu ngay cả quỹ hỗ trợ người nghèo cũng lấy luôn.

  Thường Thanh thầm giơ ngón cái, thị trưởng Bạch này chắc chắn sẽ làm lên cao đây. Làm quan muốn có thành tích thì phải dát vàng lên mặt.

  Lãnh đạo bên trên xuống thị sát, thấy bộ mặt thành phố được hiện đại hoá, liền nghĩ thị trưởng quản lý tốt! Ai quan tâm dân chúng ăn gì chứ!

  Hơn nữa, cải tạo nội thành trên diện rộng thì tất cả thương nhân phát triển nhà đất đều trông ngóng được hợp tác với chính phủ, trăm ngàn lợi ích ở phương diện này không nói cũng rõ. Hành động này của thị trưởng Bạch, về công về tư thực sự là trăm lợi mà không có hại!



  Buổi gọi thầu công trình ngày hôm nay diễn ra rất vui vẻ, ai nấy cũng thoả mãn đi về. Sau đó là tiệc rượu, các nhân vật có máu mặt đều tới tham gia. Bởi vì cho phép gia quyến đi theo nên mùi buôn bán cũng bị hoà tan đi ít nhiều, ngược lại có vẻ ấm áp.

  Chủ tịch Thường đang trò chuyện với mấy đầu não trong thành phố, đột nhiên đảo mắt thấy Bạch Uy đã một tháng không gặp. Mặt Bạch thiếu gia đã bình thường hơn không ít, màu da lúa mạch cũng lộ ra vẻ anh tuấn.

  Nhưng mà tình địch gặp nhau ngoài đỏ mặt tía tai ra thì trong mắt đồng chi Thường, anh đẹp trai này chỉ là một trái dưa héo táo nứt mà thôi.

  Chửa kịp oán thầm họ Bạch, ánh mắt Thường Thanh đã bị cậu trai phía sau y thu hút. Tiểu Dã vẫn đẹp mê người như vậy, bộ âu phục bằng nhung lại càng làm eo thon chân dài lộ rõ, mái tóc mềm mại hơi rung rung theo từng bước đi.

  Hai người họ không trông thấy Thường Thanh, Bạch Uy đang kéo giám đốc Vương ở sở giáo dục, thân thiện nói gì đó, rõ ràng là có liên quan đến Trì Dã, chỉ thấy giám đốc Vương không ngừng đánh giá Trì Dã vẫn luôn cúi đầu.

  Thường Thanh tìm một góc yên tĩnh, len lén nhìn Trì tiểu công tử. Vừa mới nếm được một miếng ngon đã bị người ta rút mất đĩa, anh ta cảm thấy, giờ nhìn tiểu công tử này còn thấy đói khát hơn lúc chưa thao được cậu.

  Một lát sau, Trì Dã không chịu nổi bầu không khí náo nhiệt, nhỏ giọng nói với Bạch thiếu gia vài câu rồi một mình trốn lên phòng nghỉ trên lầu hai. Các cô các chú trong phòng đều từng là đồng liêu của cha mình, ánh mắt săm soi kia thực khiến cậu bất an.

  Thường Thanh nhân lúc rảnh cũng chuồn êm lên lầu hai, bởi vì kết cấu mở nên trên này rất thoáng đãng, chỉ có một gian phòng nghỉ đóng kín.

  Đẩy cửa ra, trong không gian tối tăm không thấy được bóng dáng Trì Dã, nhưng lại thấy âu phục của cậu được đặt trên sô pha. Thường Thanh đi ra ngoài tìm một vòng, phát hiện trong phòng vệ sinh bên cạnh có tiếng nước tí tách.

  Thường Thanh cười đắc ý rồi trở lại phòng nghỉ, kéo tấm rèm cửa khiến căn phòng trở nên ám muội, sau đó anh ta dựa vào cửa kiên nhẫn đợi Trì Dã quay vào.

  Chỉ lúc sau, cửa bị người mở từ bên ngoài. Thường Thanh nhanh chóng khoá trái cửa lại, sau đó ấn người nọ lên sô pha và hôn.

  Đầu lưỡi dày theo kẽ răng chui vào trong, linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi đang ngây sững. Đồng thời bàn tay to cũng vói vào trong quần, nhẹ nhàng vuốt ve thứ đang ngủ đông kia. Chỉ khẽ dùng móng tay khẩy vài cái mà người dưới thân đã lập tức khó nhịn, hơi run run, chất nhầy tiết ra khiến tay anh ta dinh dính ươn ướt.

  Sự hưng phấn rõ ràng như vậy khiến Thường Thanh vui vẻ trong lòng, xem ra cuối cùng nhóc con cũng thông suốt rồi, cái thứ đang hưng phấn lại chủ động cọ vào tay anh ta. Thường Thanh cũng lấy lão nhị của mình ra, cùng ma sát với người dưới thân, còn lưỡi thì quấn mút càng thêm nồng nhiệt.

  Vốn Thường Thanh không tính làm gì nhóc con, chỉ nghĩ rảnh rỗi chiếm chút tiện nghi giải cơn khát thôi, nào ngờ lần quấy nhiễu tình dục lại diễn ra suôn sẻ vậy, thật sự khiến tâm lưu manh nở hoa.

  Chính lúc Thường Thanh chuẩn bị tiến thêm bước nữa, công thành chiếm đất thì người phía dưới lại duỗi ngón tay đến khe mông anh ta, đồng thời khàn giọng nói: “Tiểu Dã, anh muốn em…”

  Đệt cụ nó! Thường Thanh lập tức hoá đá tại chỗ, chỉ cảm thấy sấm chớp đánh ầm ầm trên đầu! Phía dưới, mịa nó là đứa nhỏ xui xẻo nhà ai đây?

  Anh ta nhảy dựng lên, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả bộ não, xoay người muốn đi.

  Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Ai ở trong đấy? Phiền mở cửa cái, quần áo của tôi ở bên trong!”

  Người trong phòng nghe rất rõ tiếng của cậu, thế nên người đang nằm trên sô pha cũng như bị chó cắn, bật dậy mở đèn.

  Ánh sáng đã xua đi tình triều ái muội mới nãy, chiếu sáng hai kẻ xui xẻo.

  Bạch Uy nhíu mày chỉ vào Thường Thanh, mặt biến dạng như thấy gián ăn thịt người. Mà Thường Thanh cũng hoảng sợ không kém gì so với Bạch đại thiếu gia.

  Dưới ánh đèn sáng trưng, hai người phát hiện lão nhị của mình vẫn còn thòi ra ngoài quần, bèn vội vàng thu thằng con mình lại.

  Không đúng! Bạch Uy nghĩ.

  Thường Thanh này rõ ràng không ở trong phòng để chờ mình, vậy hắn ta chờ ai? Khi quét mắt đến chiếc áo vest bằng nhung trên sô pha, dây não đang tắc thoáng cái thông suốt!

  Họ Thường này đang đợi tiểu Dã!

  Liên tưởng đến cảnh trông thấy tiểu Dã trong công ty họ Thường lúc trước, ẩn tình mấy lần truy hỏi cũng không có đáp án lập tức hiện lên sinh động!

  Bạch Uy cảm thấy máu toàn thân dồn lên não! Sau khi hét một tiếng như ác lang, y đánh mạnh về phía Thường Thanh.

  Chủ tịch Thường cũng phẫn nộ vô cùng, thằng nhãi họ Bạch kia thoáng cái đã cắm ngón tay vào hậu môn mình, chứng tỏ bình thường luyện tập không ít. Một tháng qua không biết y đã làm Trì Dã bao nhiêu lần rồi.

  Thấy y nhào tới thật gãi đúng chỗ ngứa, hai người liền quần nhau.

  Trì Dã ngoài phòng nghe được tiếng đánh nhau trong phòng, cũng luống cuống. Chốc lát sau, cậu đã dẫn nhân viên khách sạn tới.

  Thường Thanh đang túm tóc Bạch Uy, định cho y thâm đen một mắt thì nghe được tiếng bước chân lộn xộn, liền tỉnh táo lại.

  Giờ mình đang oánh con trai thị trưởng đấy! Cha người ta chính là kẻ nắm giữ đường tiền tài của mình đó. Vì thế, anh ta bắt đầu buông tay. Bạch công tử đâu chịu bỏ qua cơ hội này, nắm đấm bay về phía Thường Thanh như mưa trút. Chủ tịch Thường cũng không né tránh mà cố ý để trúng mấy quyền lên mặt.

  Khi cửa phòng nghỉ bị người phá ra, đập vào mắt mọi người chính là Thường Thanh bị đánh cho hấp hối và Bạch đại thiếu đang cưỡi trên người anh ta, đánh đến quên mình.

Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .